Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 36: Mặc khuynh tình, Vũ như lửa, Ngôn như băng.
Trong phòng ngủ trên lầu các không có ánh nến chập chờn. Ánh trăng chiếu sáng rõ cả căn phòng.
“Vũ Nhi, nàng có tâm sự.” Bạch Mặc không hỏi mà là khẳng định.
“Không
có, chàng nghĩ nhiều rồi.” Thương Phượng Vũ nằm quay lưng lại với hắn,
mơ hồ trả lời, khóe môi hiện ra nụ cười khổ: không biết nói từ đâu, cũng
không thể nói, chỉ có vị của đau khổ như liên tâm (tim sen) giấu sâu
bên trong thôi.
Bạch Mặc xoay vai nàng lại, cùng với ánh trăng
tràn ngập trong lòng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, “Vũ Nhi, chẳng lẽ nàng
không tin ta sao?” Trong lời nói hàm chứa tổn thương.
“Bạch Mặc,
ta và chàng quen biết nhau đã hơn mười năm, tâm tư của ta chẳng lẽ
chàng vẫn chưa rõ sao?” Thương Phượng Vũ không trả lời hắn mà hỏi ngược
lại.
Ánh mắt của nàng sáng rực như sao trời nhìn thẳng vào Bạch
Mặc khiến hắn chau nhẹ mày, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi Vũ Nhi, ta sai
rồi, ta không nên nói vậy, mà ta lo được lo mất như thế cũng chỉ vì quá
quan tâm nàng thôi.” Hắn không dùng vẻ mặt lập lờ nước đôi như trước kia
với nàng mà lộ chân tình khiến nàng không thể nghi ngờ. Đó là vì hắn
không có thời gian mà chờ đợi, mà che giấu nữa...
Thương Phượng
Vũ đưa tay ngọc tái xanh nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên mặt hắn, dịu
dàng nói: “Nguyện nắm tay nhau trọn kiếp đến già, nguyện thề non hẹn
biển với chàng, đời đời kiếp kiếp dây dưa không dứt.” Nàng muốn nói:
Bạch Mặc, chàng đã không an lòng như thế thì hãy để cho lời thề non hẹn
biển của ta trói chặt lòng chàng lại, chỉ mong từ nay về sau chàng đừng
phụ ta.
Lời tâm tình quanh quẩn bên tai, ôm giai nhân tuyệt sắc
trong lòng, lòng Bạch Mặc như sóng trào biển khơi, chạm đến đáy lòng,
“Vũ Nhi, có thể được nàng ưu ái như vậy, Bạch Mặc ta cho dù có hồn phi
phách tán cũng sẽ bảo vệ nàng cả đời!!” Kiên quyết trong mắt biến thành
vũ khí, tiêu diệt hết tất cả trở ngại.
Thương Phượng Vũ cười hờn
dỗi, chọc tay lên ngực hắn: “Gì mà chết hay không. Chàng mà chết ta tìm
ai theo ta suốt chặng đường còn lại. Nhớ, sau này không được nói thế
nữa.” Mặc dù nàng cười nhưng trong giọng nói mang theo ý bá đạo.
“Vũ
Nhi... Vũ Nhi...” Bạch Mặc dịu dàng gọi, cúi người hôn lên đôi môi anh
đào của nàng, cái lưỡi đẩy hàm răng của nàng ra, tiến quân thần tốc trêu
chọc cái lưỡi thơm tho của nàng.
Ngủ cùng giường đã hơn mười
năm, động tác thân mật của bọn họ chỉ dừng lại ở nụ hôn và vuốt ve. Bạch
Mặc không hề đi quá giới hạn nửa bước. Dù có hồ đồ đến mấy thì lần nào
hắn cũng có chừng có mực, giống như một thân sĩ ưu nhã cao quý. Đây
chính là một trong những nguyên nhân Thương Phượng Vũ thích ở cùng hắn.
Hắn không ép buộc nàng làm gì mà chỉ khiến cho nàng thoải mái và hạnh
phúc. Dĩ nhiên, đó là trước khi nàng mê man.
Đêm đã khuya, mọi âm
thanh đã lắng xuống, trăng treo trên trời sau, tiếng thở gấp mập mờ
trong phòng trên lầu các cũng phai dần. Đêm dài nhưng an tĩnh, để con
người bổ sung tinh lực. Nhưng nó cũng sẽ lui lại để chào đón bình minh.
Vầng dương nơi chân trời xuyên qua đám mây chiếu sáng khắp nhân gian khiến cho vạn vật như được khoác lên mình bộ áo mới.
“Bạch
Mặc, chàng có dậy hay không?” Sáng sớm, Thương Phượng Vũ kêu to với
Bạch Mặc đang ôm mình trong lòng, không hề có chút phong phạm thục nữ
nào.
Bạch Mặc hé mắt cong môi hôn một cái lên mặt nàng, làu bàu:
“Ngoan, ngủ thêm chút nữa.” Dứt lời liền ôm lại nàng vào lòng, ngủ tiếp.
Nhìn bộ dạng đáng yêu này, Thương Phượng Vũ nở nụ cười, trong lòng nảy ra ý trêu ghẹo. “Bạch Mặc, thật không dậy?”
Bạch Mặc nhẹ ‘ừ’ một tiếng, mí mắt khẽ run lên, khóe môi khẽ nâng lên, cho thấy hắn đã tỉnh.
Sao
Thương Phượng Vũ không biết? Đôi mắt nàng chuyển động, tràn đầy sự tinh
nghịch. “Thật không dậy sao?” Tay nàng lặng lẽ hướng xuống hạ thân hắn.
Cảm nhận được động tác của nàng, hô hấp của Bạch Mặc tăng nhanh, hầu kết chuyển động.
Thương
Phượng Vũ thu hết nhưng biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn vào mắt, ý tinh
nghịch trong mắt càng sâu hơn. Bàn tay trắng nõn của nàng luồn vào khố
hạ của hắn, đầu ngón tay đảo quanh trên bụng. Không ngoài dự liệu của
nàng, thân thể hắn run lên. Nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm, dung
nhan càng thêm quyến rũ: còn chưa tỉnh à? Ta coi chàng có thể kiên trì
tới khi nào. Nàng ôm suy nghĩ này, di chuyển ngón tay xuống một chút
nữa, tới một vị trí trên hạ thân hắn, nhưng không đi vào trọng tâm.
Từ
đầu ngón tay nàng truyền tới cảm giác ấm áp tê dại từ bụng dồn tới hạ
thân hắn. Một chỗ nào đó của Bạch Mặc bắt đầu không chịu thua kém mà
ngẩng cao đầu. Hô hấp của hắn nhanh hơn, mí mắt rung mạnh hơn.
Nàng cười thầm, ngón tay tiếp tục di chuyển, đi tới nơi đang vươn cao
của hắn búng một cái, trong lời nói tràn đầy kinh ngạc: “Bạch Mặc, hình
như chỗ này bị sưng.” Cùng với vẻ mặt ngây thơ vô tội khiến không ai
nghĩ rằng nàng cố ý.
Bạch Mặc bị kích thích mờ ám của nàng mà hít vào một hơi, phân thân càng trướng lên. Không thể giả bộ ngủ nữa nên hắn mở mắt.
Nhìn
vào đôi mắt chứa đầy tình cảm nóng bỏng nồng nhiệt của hắn, Thương
Phượng Vũ cười, hoàn toàn không có nét đùa giỡn vừa rồi: “Chàng tỉnh
rồi. Hôm nay chúng ta đến gặp ngoại công đi. Lâu rồi không gặp, nhớ ông
quá.” Người đó đã hao tâm tổn sức cứu mình, không biết thân thể ông thế
nào rồi. Trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt tái nhợt với mái tóc bạc trắng
của ông, lòng càng thêm đau đớn.
Ý định đùa giỡn tới mãnh liệt,
đi cũng nhanh, nhanh đến mức khiến Bạch Mặc thiếu chút nữa không kịp
phản ứng. Có điều, nhìn nàng như đang suy nghĩ gì đó, Bạch Mặc mạnh mẽ
áp chế lửa dục trong lòng, nói: “Chỉ là một lão thủ lĩnh thôi, có gì mà
nhớ.” Không thể phủ nhận rằng nhìn thấy bộ dáng này của nàng khiến Bạch
Mặc ghen. Cả người hắn chìm trong hũ giấm, mặc cho mùi chua tràn vào
lòng từ bốn phương tám hướng.
“Gì mà già? Ngoại công là mỹ nhân,
sao chàng lại nói ông thế?” Tuy trong lòng Thương Phượng Vũ đã biết rõ
nhưng vẫn giả bộ mất hứng.
Bạch Mặc ôm chặt nàng vào lòng, hung
hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng, “Ông có đẹp hơn ta không?” Hắn bị
giấm chua lấp mất lý trí, nên hỏi không hề suy nghĩ.
Thương
Phượng Vũ nhịn cười sắp nội thương nhưng nàng vẫn giữ thái độ nghiêm
túc: “Ừ, đẹp hơn chàng.” Thấy mặt hắn đen lại, Thương Phượng Vũ bồi
thêm: “Có điều, ông không đáng yêu như chàng.” Nàng cười rộ lên, khiến
khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như được phủ lên ánh sáng bảy màu.
Có
kiểu so sánh này sao? Bạch Mặc dở khóc dở cười nhưng tâm tình rất tốt.
Hắn đưa tay điểm lên mũi nàng. “Bướng bỉnh, chỉ biết khi dễ người thành
thật như ta.”
“Người thành thật?” Thương Phượng Vũ thu hồi nụ cười, quét mắt về phía hạ thân của hắn, ý tứ rất rõ ràng.
“Chỉ có với nàng ta mới như thế.” Bạch Mặc giải thích, tuấn nhan đỏ ửng.
“À...” Vẻ mặt xem thường. Một màn vài năm trước hiện lên trong đầu.
“Nàng không tin?” Bạch Mặc hỏi lại, nhẹ chau mày.
“...Tin...” Lời nói kéo dài, rất khó nghe.
“Xem
ra nếu không dùng gia pháp hầu hạ thì nàng sẽ không tin.” Dứt lời, Bạch
Mặc không cho nàng cơ hội phản bác, cúi người hôn lên đôi môi anh đào
của nàng, trằn trọc mút thỏa thích môi nàng cho đến khi mặt nàng ửng đỏ,
hơi nước dâng lên trong mắt mới buông nàng ra. “Tin chưa?” Nếu Thương
Phượng Vũ vẫn lắc đầu, hắn sẽ hôn tiếp, hôn đến khi nàng nhận sai mới
thôi.
Thấy không còn sớm, Thương Phượng Vũ thu lại ý muốn chơi
đùa, “Được rồi, đừng lộn xộn nữa, ta tin chàng. Chúng ta nhanh rời
giường đi. Chắc phụ thân đang chờ chúng ta dùng cơm đấy.” Phụ thân là từ
tốt đẹp nhất mà nàng muốn có...Nhưng khi nàng nghĩ đến Thương Phượng
Ngôn thì đôi mắt ảm đạm đi một chút. Phải đối mặt với hắn sao đây? Không
thể tiếp nhận được. Cự tuyệt chăng? Cự tuyệt từ đâu? Cự tuyệt như thế
nào? Nghĩ tới việc Thương Phượng Ngôn vì mình mà yên lặng bỏ ra tất cả,
áy náy trong lòng nàng càng nặng hơn.
“Ừ...Dậy thôi.” Bạch Mặc
hôn lên trán nàng, xoay người xuống giường. Trong nháy mắt quay lưng lại
với nàng, đáy mắt Bạch Mặc dâng lên tia đau đớn.
Khi bọn họ mặc
xong y phục, rửa mặt, ra khỏi Phượng Vũ các thì ánh mặt trời rực rỡ đã
chiếu rọi khắp nơi. Hai người nắm tay đi trong hành lang, vừa đi vừa
cười nói.
“Vũ Nhi, hai người đang làm gì vậy?” Thương Phượng Ngôn từ một khúc quanh khác trong hành lang đi tới, cười hỏi.
Nghe
giọng của hắn, thân thể Thương Phượng Vũ hơi cứng lại, nở nụ cười nhàn
nhạt, “Chào buổi sáng đại ca. Chúng ta đang đi dùng cơm với phụ thân.
Huynh thì sao?” Nàng hỏi ngược lại một câu, lẳng lặng quan sát vẻ mặt
của hắn. Kết quả Thương Phượng Vũ thấy hắn dường như hoàn toàn không nhớ
rõ chuyện đêm qua. Mặc dù nghi ngờ nhưng Thương Phượng Vũ vẫn lừa mình
dối người, lựa chọn trốn tránh, lựa chọn tin rằng hắn đã quên mất cảnh
tượng mập mờ đêm qua.
Ai cũng có lúc trốn tránh chuyện gì đó,
Thương Phượng Vũ không phải ngoại lệ. Dù cho nàng thông minh như thế nào
đi nữa, tỉnh táo như thế nào đi nữa, đối với chuyện Thương Phượng Ngôn
yêu mình cũng không có cách nào xử lý được. Tránh được thì tránh, đó là
tiếng lòng của nàng lúc này.
Thương Phượng Ngôn thu hết ý tránh
né thoáng qua trong mắt nàng vào mắt, lòng hắn đột nhiên nhói đau. Trên
mặt vẫn là nụ cười như gió như trước, “Vậy đi cùng đi. Ta cũng đến chỗ
phụ thân.” Dứt lời, cười với Thương Phượng Vũ rồi đi trước. Bóng lưng
cao ngất như trước nhưng lại có thêm thê lương.
Không hiểu sao tâm tình Thương Phượng Vũ bị đè nén. Nàng nắm chặt tay Bạch Mặc, theo sát phía sau.
Đáy mắt Bạch Mặc có thêm gì đó nhưng sắc mặt không thay đổi.
Thanh
Vũ uyển, nhà mới của Thương Thiên Vũ, xây sau Phượng Vũ các. Trong viện
trồng đầy tử trúc (trúc tím), ngoài ba gian phòng thì không có gì nữa.
“Phụ
thân, con đến rồi. Người đang ở đâu?” Vừa bước vào viện, Thương Phượng
Vũ liền cất tiếng gọi, dùng tiếng gọi này để xua tan chút lo lắng và hốt
hoảng trong lòng.
Tiếng của nàng lớn hơn bình thường khiến
Thương Phượng Ngôn phải quay đầu nhìn nàng một cái. Chỉ một ánh nhìn,
khóe môi hắn nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu.
“Bạch Mặc, hay phụ
thân không có ở nhà? Ta gọi lớn như vậy sao người không đáp?” Nàng gọi
xong thì tâm tình nhẹ nhàng hơn, ngửa đầu nhìn Bạch Mặc, hỏi.
Bạch
Mặc vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở, sau đó Thương
Thiên Vũ mặc một bộ tử y từ từ đi ra, tóc không buộc lên mà để xõa sau
vai. Cả người ông lười biếng cao quý, tản ra một cỗ khí nam nhân thành
thục mê người. Thương Phượng Vũ ngẩn người nhìn.
“Dậy sớm vậy?”
Thương Thiên Vũ dời bước đến trước mặt Thương Phượng Vũ, chờ một lúc lâu
cũng không thấy nàng trả lời thì hỏi tiếp: “Vũ Nhi? Con sao vậy? Có chỗ
nào không thoải mái à?” Dứt lời thì tay đã đặt lên mạch của nàng.
Thương
Phượng Vũ vội rút tay lại, cười, “Phụ thân, con không sao đâu. Chỉ là
vừa rồi đột nhiên thấy dáng vẻ của người nên ngây người chút thôi, không
sao, không sao.” Nàng không hề giấu giếm nguyên nhân khiến mình thất
thần, thầm nói: rốt cuộc mình đã từng thấy bộ dáng này của ông lúc nào
vậy? Suy nghĩ nát óc cũng không có một chút ký ức nào như thế. Nghĩ
không ra thì không nghĩ nữa.
Nghe thấy câu này, trong mắt Thương
Thiên Vũ hiện lên một loại tình cảm phức tạp khó nói thành lời nhưng chỉ
chớp mắt một cái liền khôi phục lại, “Ha ha, đêm qua có nhiều chính vụ
quá cho nên dậy trễ. Nghe con gọi ta chỉ kịp mặc y phục mà chưa kịp buộc
tóc.”
“Con giúp người.” Thương Phượng Vũ bật thốt ra một câu.
Nói xong thì nàng sửng sốt. Mình sao vậy? Sao lại thất thường như vậy?
Mình cũng đâu có buộc tóc.
“Được...” Thương Thiên Vũ đáp.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.